Bây Giờ Mình Đi Đâu

Họ thất lạc lần lượt những thứ mà họ có cho đến khi họ thất lạc cả bản thân mình:
“...em có bao giờ cảm thấy một khoảng không trong suốt đang từ từ xâm lấn nơi trái tim? Một khoảng trống bàng hoàng cứ kéo dài ra mãi khiến mọi thứ quanh em trở nên mơ hồ và không chắc chắn. Khiến cho mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt tự tin của em bây giờ chỉ còn là sự tưởng tượng. Thế giới bị bóp méo đến khôn cùng.” (Trong căn phòng của kẻ ngốc)
Không chỉ mất những gì đã có, đang có mà, lạ hơn nữa, khi cuộc tìm kiếm hướng về tương lai, nhưng cái chưa có cũng mất:
“Tôi cứ đi hoài đi mãi, vạch cỏ lan mà đi. Nhưng không thể tìm thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi đã vẽ những bức tranh thật lớn. Đầy say mê và khao khát đuổi theo nghệ thuật, đuổi theo một chút, gì giông giống như sự hy vọng hay một hơi ấm. Nhưng cuối cùng lại không thể tìm thấy bất kỳ điều gì. Mọi nơi chọn tôi đến không hề có bất cứ điều gì vừa vặn với mình cả.” (Mình đi về phía cánh rừng)
Các bài viết liên quan:
► Top 10 Sách Văn Học Kinh Điển Hay Nhất Mà Bạn Nên Đọc Một Lần Trong Đời
► Ông Hoàng Marc Levy Và Những Tác Phẩm Thống Trị Dòng Văn Học Lãng Mạn
Nhà sách Newshop hân hạnh giới thiệu đến bạn đọc!
